Chuyện về cô Thủy bán tạp hóa..
Nhà cô Thủy như cái Vincom thu nhỏ, cái đ' gì cũng có. Thậm chí đồ ở Vincom nhiều khi còn đ' phong phú bằng nhà cô.
Từ cái gọt bút chì be bé đến bịch giấy vệ sinh, đôi dép lê, cái cặp sách. Còn bạn nào bảo mình là Vincom nó có bán ô tô, nhà cô Thủy có không? Thì mình xin trả lời luôn là nhà cô Thủy Có Bán Cả Ô Tô luôn - con Huyndai cũ mà chồng cô vẫn treo biển bán xe mấy tháng nay.
Mình đã bảo rồi, tạp hóa nhà cô Thủy cái đ' gì cũng có.
Chính vì sự tiện lợi này nên cửa hàng nhà cô Thủy rất đông. Lại cũng đông như Vincom luôn. Ngày ngày dòng người xếp hàng nườm nượp để mua mớ rau quả trứng của nhà cô. Nói chung là công việc làm ăn buôn bán thuận lợi.
Nhưng có vẻ do đắt hàng quá hay sao, mà cô Thủy hay bị stress. Cô chửi chồng như đĩa CD xước.
- Cô Thủy ơi lấy cháu bịch giấy vệ sinh
Cô Thủy đang loay hoay tính tiền cho khách. Cô khẽ nhíu mày một cái, vươn cái cổ dài ngoẵng của mình gọi với ra ngoài:
- Ông Sángg !!
- Cái gì ???
- Làm cái đ' gì ngoài đấy thế? Đ' nghe thấy khách gọi à ? Vào mà lấy giấy vệ sinh đi !
- Từ từ đang lấy rau cho khách
- Lấy rau thôi mà đ' gì lâu thế? Bán hàng mà cứ lờ dà lờ dờ !
Dứt câu, cô Thủy lại thu cái cổ của mình lại để tính tiền. Nghe bảo là chú Sáng kém cô Thủy 2 tuổi, chú mới xích mích với chủ đầu tư, bỏ làm công nhân về bán hàng giúp vợ
- Cháu chờ tí. Chú ấy vào lấy bây giờ
Cô Thủy gầm gừ. Bình thường không có chú Sáng ở đây, một mình cô Thủy cân tất mà thấy cô vẫn cười như trúng lô. Còn đây có chồng về giúp rồi, cứ tưởng cô phải nết na hơn ấy mà đ' hiểu sao...
Cùng là đàn ông với nhau, tất nhiên tao thương chú Sáng. Nhìn chú lớ nga lớ ngớ với từng cái túi tìm rau cho khách, mà tao chả dám giục. Sợ giục cô Thủy lại chửi chú thì tội. Cơ mà khổ nỗi là đang buồn ỉ* quá, giờ đ' có giấy mang về chắc tao ỉ* luôn ở nhà cô Thủy mất. Vì chú Sáng, tao khẽ nhún mình vài cái để nén c*t', chú Sáng ơi cố lên...
Vô tình cái nhún mình ấy lại đập cmn vào cái bàn nhà cô Thủy, làm nguệch cmn cái nét bút tính tiền của cô. Cô Thủy khẽ ngước lên nhìn tao, dò xét. Đ*t m*, hình như cô tưởng là tao đang sốt ruột.
Nhanh như cắt, cô gầm lên:
- Sánggg !!
- Gìi ???
- Vào lấy giấy vệ sinh cho cháu nó đây này. Làm cái đ' gì mà lâu thế
- Đây..!
Chú Sáng ngẩng đầu lên nhìn tao đầy căm phẫn. Chú ra hiệu bảo mình chờ tí. Tao tin là nếu trong tay chú Sáng mà có khẩu súng ở đấy, chú sẽ bắn cô Thủy một phát, bắn tao một phát, rồi tự kết liễu đời mình. Có lẽ chú đang nhớ lại thời làm công nhân...
Mà khổ nỗi là tao có định giục đâu cơ chứ
- Cái rổ chanh đâu rồi ấy nhỉ...
Chú Sáng lẩm bẩm, ngó qua ngó lại. Thật không may cho chú, dù đã cố tình nói nhỏ, nhưng cô Thủy vẫn nghe thấy. Vừa nghe dứt câu, cô Thủy đập Bụp cái bút xuống bàn, nhướn cái cổ dài ngoằng của mình ra, hít một hơi thật sâu, mắt trợn tròn..
- Đây để cháu tự lấy cũng được.
Tao nhanh tay lấy cái móc cô Thủy để ở góc nhà - để móc cái bịch giấy ở trên cao tít. Nhưng đấy chỉ là phụ, quan trọng là tao đỡ được cho chú Sáng một phát đạn. Đ*t m* nhìn cái biểu cảm 5 giây trước của cô Thủy, tao thề là nếu tao mà không nhanh trí, thì chú Sáng chết m* rồi. Chú ngẩng lên nhìn tao, ánh mắt đang từ căm thù lại chuyển sang trìu mến. Chú biết mình nợ tao một mạng.
Đ*t m* cái bịch giấy vệ sinh cô Thủy để cao quá, mãi cái giá trên cùng. Đến người chuyên nghiệp như cô Thủy mà bình thường móc 10 phát mới trúng 5, còn đâu toàn rơi, thì người nghiệp dư như tao phải làm thế nào?
C*t' của tao bây giờ cũng đ' khác gì cô Thủy, sắp đ' kiềm chế nổi rồi. Chú Sáng thì vẫn loay hoay mãi đ' tìm thấy cái rổ chanh đâu. Thôi coi như đ' còn gì để mất, tao hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cú móc giấy quyết định của mình. Sau cú móc này, tao sống thì chú sống, mà tao chết thì chú cũng băng hà. Nam mô a di đà phật
Đây rồi, móc được rồi, nào từ từ...
A ĐÂY RỒI !!
Đ*t c*n m* vãi cả l*z. Đang tập trung móc giấy thì bố Sáng bố í tìm thấy rổ chanh, hét lên như con lợn thiến. Tao giật mình, tuột cmn tay...
TOẠC !!! Bịch giấy tuột khỏi cái móc, giã thẳng vào đầu cô Thủy trong sự ngỡ ngàng của người hâm mộ. Mọi người xung quanh mặt tái mét lại, đ' ai bảo ai, tự giải tán hết, còn đ' thèm lấy cả tiền thừa. Chú Sáng tay cầm rổ chanh, mắt trợn tròn lên như lợn chọc tiết. Chú nhìn tao đau đớn.
Có lẽ những cung bậc cảm xúc này, ngoài U23 ra thì chắc có mỗi vợ chồng Thủy Sáng làm được. Tao nhét vội 23k vào tay cô Thủy, rồi cầm bịch giấy chạy về. Tao phải cứu lấy mình đã. Lướt qua chú Sáng, tao khẽ cúi đầu. Lần này, đến lượt tao nợ chú một mạng.
Còn cô Thủy, cô chỉ nhẹ nhàng với lấy con dao thái chả. Ngày nào cô thủy cũng mài dao, nên có lẽ không còn tia hy vọng nào. Tao chạy thật nhanh về nhà, vừa che mặt vừa che đít, tránh không để cảm xúc lấn át. Sau lưng tao văng vẳng giọng hét thất thanh..
- SÁNGGGG !!
Từ cái gọt bút chì be bé đến bịch giấy vệ sinh, đôi dép lê, cái cặp sách. Còn bạn nào bảo mình là Vincom nó có bán ô tô, nhà cô Thủy có không? Thì mình xin trả lời luôn là nhà cô Thủy Có Bán Cả Ô Tô luôn - con Huyndai cũ mà chồng cô vẫn treo biển bán xe mấy tháng nay.
Mình đã bảo rồi, tạp hóa nhà cô Thủy cái đ' gì cũng có.
Chính vì sự tiện lợi này nên cửa hàng nhà cô Thủy rất đông. Lại cũng đông như Vincom luôn. Ngày ngày dòng người xếp hàng nườm nượp để mua mớ rau quả trứng của nhà cô. Nói chung là công việc làm ăn buôn bán thuận lợi.
Nhưng có vẻ do đắt hàng quá hay sao, mà cô Thủy hay bị stress. Cô chửi chồng như đĩa CD xước.
- Cô Thủy ơi lấy cháu bịch giấy vệ sinh
Cô Thủy đang loay hoay tính tiền cho khách. Cô khẽ nhíu mày một cái, vươn cái cổ dài ngoẵng của mình gọi với ra ngoài:
- Ông Sángg !!
- Cái gì ???
- Làm cái đ' gì ngoài đấy thế? Đ' nghe thấy khách gọi à ? Vào mà lấy giấy vệ sinh đi !
- Từ từ đang lấy rau cho khách
- Lấy rau thôi mà đ' gì lâu thế? Bán hàng mà cứ lờ dà lờ dờ !
Dứt câu, cô Thủy lại thu cái cổ của mình lại để tính tiền. Nghe bảo là chú Sáng kém cô Thủy 2 tuổi, chú mới xích mích với chủ đầu tư, bỏ làm công nhân về bán hàng giúp vợ
- Cháu chờ tí. Chú ấy vào lấy bây giờ
Cô Thủy gầm gừ. Bình thường không có chú Sáng ở đây, một mình cô Thủy cân tất mà thấy cô vẫn cười như trúng lô. Còn đây có chồng về giúp rồi, cứ tưởng cô phải nết na hơn ấy mà đ' hiểu sao...
Cùng là đàn ông với nhau, tất nhiên tao thương chú Sáng. Nhìn chú lớ nga lớ ngớ với từng cái túi tìm rau cho khách, mà tao chả dám giục. Sợ giục cô Thủy lại chửi chú thì tội. Cơ mà khổ nỗi là đang buồn ỉ* quá, giờ đ' có giấy mang về chắc tao ỉ* luôn ở nhà cô Thủy mất. Vì chú Sáng, tao khẽ nhún mình vài cái để nén c*t', chú Sáng ơi cố lên...
Vô tình cái nhún mình ấy lại đập cmn vào cái bàn nhà cô Thủy, làm nguệch cmn cái nét bút tính tiền của cô. Cô Thủy khẽ ngước lên nhìn tao, dò xét. Đ*t m*, hình như cô tưởng là tao đang sốt ruột.
Nhanh như cắt, cô gầm lên:
- Sánggg !!
- Gìi ???
- Vào lấy giấy vệ sinh cho cháu nó đây này. Làm cái đ' gì mà lâu thế
- Đây..!
Chú Sáng ngẩng đầu lên nhìn tao đầy căm phẫn. Chú ra hiệu bảo mình chờ tí. Tao tin là nếu trong tay chú Sáng mà có khẩu súng ở đấy, chú sẽ bắn cô Thủy một phát, bắn tao một phát, rồi tự kết liễu đời mình. Có lẽ chú đang nhớ lại thời làm công nhân...
Mà khổ nỗi là tao có định giục đâu cơ chứ
- Cái rổ chanh đâu rồi ấy nhỉ...
Chú Sáng lẩm bẩm, ngó qua ngó lại. Thật không may cho chú, dù đã cố tình nói nhỏ, nhưng cô Thủy vẫn nghe thấy. Vừa nghe dứt câu, cô Thủy đập Bụp cái bút xuống bàn, nhướn cái cổ dài ngoằng của mình ra, hít một hơi thật sâu, mắt trợn tròn..
- Đây để cháu tự lấy cũng được.
Tao nhanh tay lấy cái móc cô Thủy để ở góc nhà - để móc cái bịch giấy ở trên cao tít. Nhưng đấy chỉ là phụ, quan trọng là tao đỡ được cho chú Sáng một phát đạn. Đ*t m* nhìn cái biểu cảm 5 giây trước của cô Thủy, tao thề là nếu tao mà không nhanh trí, thì chú Sáng chết m* rồi. Chú ngẩng lên nhìn tao, ánh mắt đang từ căm thù lại chuyển sang trìu mến. Chú biết mình nợ tao một mạng.
Đ*t m* cái bịch giấy vệ sinh cô Thủy để cao quá, mãi cái giá trên cùng. Đến người chuyên nghiệp như cô Thủy mà bình thường móc 10 phát mới trúng 5, còn đâu toàn rơi, thì người nghiệp dư như tao phải làm thế nào?
C*t' của tao bây giờ cũng đ' khác gì cô Thủy, sắp đ' kiềm chế nổi rồi. Chú Sáng thì vẫn loay hoay mãi đ' tìm thấy cái rổ chanh đâu. Thôi coi như đ' còn gì để mất, tao hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cú móc giấy quyết định của mình. Sau cú móc này, tao sống thì chú sống, mà tao chết thì chú cũng băng hà. Nam mô a di đà phật
Đây rồi, móc được rồi, nào từ từ...
A ĐÂY RỒI !!
Đ*t c*n m* vãi cả l*z. Đang tập trung móc giấy thì bố Sáng bố í tìm thấy rổ chanh, hét lên như con lợn thiến. Tao giật mình, tuột cmn tay...
TOẠC !!! Bịch giấy tuột khỏi cái móc, giã thẳng vào đầu cô Thủy trong sự ngỡ ngàng của người hâm mộ. Mọi người xung quanh mặt tái mét lại, đ' ai bảo ai, tự giải tán hết, còn đ' thèm lấy cả tiền thừa. Chú Sáng tay cầm rổ chanh, mắt trợn tròn lên như lợn chọc tiết. Chú nhìn tao đau đớn.
Có lẽ những cung bậc cảm xúc này, ngoài U23 ra thì chắc có mỗi vợ chồng Thủy Sáng làm được. Tao nhét vội 23k vào tay cô Thủy, rồi cầm bịch giấy chạy về. Tao phải cứu lấy mình đã. Lướt qua chú Sáng, tao khẽ cúi đầu. Lần này, đến lượt tao nợ chú một mạng.
Còn cô Thủy, cô chỉ nhẹ nhàng với lấy con dao thái chả. Ngày nào cô thủy cũng mài dao, nên có lẽ không còn tia hy vọng nào. Tao chạy thật nhanh về nhà, vừa che mặt vừa che đít, tránh không để cảm xúc lấn át. Sau lưng tao văng vẳng giọng hét thất thanh..
- SÁNGGGG !!
- La, cháu chú Sáng -
Credit: KHÓ Ở
- www.beat.vn -
#Beatvn #Goccothuy #KhoO
No comments